Văn hóa

Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ

20/12/2017 04:40:00 PM | Đăng bởi: 241 lượt xem.
Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn. Người ta vẫn thường thấy cả thế giới bằng đôi mắt. Nhưng với tác giả Nguyễn Ngọc Thuần, thế giới tràn vào bằng mọi giác quan, thậm chí ngay cả khi chúng ta “vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.

Ảnh: Thái Nguyễn

Đã có người nói rằng, người lớn và trẻ con, chưa biết ai học được của ai nhiều hơn. Trẻ con học được rất nhiều từ chính lời nói, cử chỉ và những bài học răn dạy của người lớn. Nhưng ngược lại, người lớn chúng ta hoàn toàn có thể tìm thấy những bài học thú vị và ý nghĩa từ chính những suy nghĩ của trẻ nhỏ. Nếu bạn chưa tin những điều này, hãy thử đọc cuốn sách này của tác giả Nguyễn Ngọc Thuần, tôi tin chắc, bạn sẽ tìm thấy những chiêm nghiệm cho riêng mình. Có thể nói, "Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ" là tập hợp những bài học kỳ lạ dành cho người lớn.

Cuốn sách dường như là cuốn nhật ký của một cậu bé lên 10 tuổi. Như bao đứa trẻ khác, cậu cũng có những lo lắng vô cùng trẻ con, nhưng lại là vô cùng to lớn trong thế giới của cậu. "Tôi có 1 cái răng khểnh. Khi đến trường tụi bạn bảo đó là cái răng bừa cào. Từ đó, tôi không dám cười nữa. Tôi rất đau khổ. Tôi ghét những đứa có hàm răng đều. Chúng còn chỉ vào mặt tôi nói: 'Đó là vì mày không chịu đánh răng. Những người đánh răng, răng mòn đều'".

Vậy nhưng, nỗi “đau khổ” này gần như ngay lập tức được xóa bỏ khi bố của cậu bé nói rằng: "Khi cười, khuôn mặt con sẽ rạng rỡ". Và rằng:  "Mỗi đứa trẻ có một điều kỳ lạ riêng. Con hãy quan sát đi rồi con sẽ thấy. Con sẽ biết rất nhiều điều bí mật về những người xung quanh mình". Thế là cậu bé xòe bàn tay ra đếm, để nhận thấy rằng mình có đầy đủ 10 ngón tay, và nhận ra sự quý giá của sự đầy đủ trên chính cơ thể mình. Liệu rằng, người lớn chúng ta có bao giờ thấy yêu cơ thể mình hơn, chỉ vì mình có đầy đủ hơn rất nhiều người khác chưa?

Bên cạnh những trăn trở rất đỗi trẻ con ấy, chúng ta sẽ thấy được cả sự quan tâm chia sẻ đầy tình cảm của 1 đứa trẻ 10 tuổi. Như cái cách cậu bé quan tâm đến ông Tư bị cụt hết cả tay chân, đến cô giáo Hà luôn phải che giấu cơ thể nhỏ bé, lùn tịt của mình bằng đôi guốc cao và cả thằng cháu ông ăn xin kiêu ngạo và xa cách nữa. Cái cách quan tâm ngây thơ, trẻ con mà ấm áp của cậu bé làm nhiều người lớn như chúng ta cũng phải suy nghĩ.

Lần đầu tiên tôi đọc “Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” là vào năm 2005. 9 năm đã trôi qua, nhưng những cảm xúc dành cho nó vẫn vẹn nguyên như thế. Có thể nói, Nguyễn Ngọc Thuần đã xây dựng nên một thế giới đẹp cả về cảm xúc lẫn ngôn từ. Những câu văn như: "Bố tôi vẫn nói, khi một người thương yêu của ta ra đi, cũng giống như chúng ta cắt lìa từng khoảng trời trong trái tim mình. Đó là một khoảng trời rất rộng mà ta hít thở từng ngày", hay: "Tôi nhớ lời bố nói, khi nhìn theo bóng một con người mà ta không thể quên được, ta sẽ thấy nỗi nhớ của mình"…  thì dù đọc đi đọc lại cả trăm lần, tôi vẫn thấy rung động.

Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn. Người ta vẫn thường thấy cả thế giới bằng đôi mắt. Nhưng với tác giả Nguyễn Ngọc Thuần, thế giới tràn vào bằng mọi giác quan, thậm chí ngay cả khi chúng ta “vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng. Chỉ cần một chút để ý, lắng nghe một chút, quan tâm một chút, chia sẻ một chút... Mỗi thứ chỉ một chút thôi, và chúng ta sẽ thấy cả thế giới.