Văn hóa

Nghĩ về Mẹ nhân mùa Vu Lan

22/08/2017 11:17:00 AM | Đăng bởi: 979 lượt xem.
Được mẹ cha chở che và nâng đỡ, chúng ta bắt đầu cảm nhận được tình yêu cuộc sống, tấm lòng từ ái và con tim biết yêu thương để đồng điệu yêu thương với cuộc đời. Người tiếp sức cho con lý trí và niềm tin, để có thể vững bước vào đời, dù phải đối diện với trăm ngàn gian nan sóng gió.

 

Ảnh: ĐỨC LỢI

Làm người trên cõi đời, ai trong chúng ta đều may mắn vì có mẹ. Mẹ đã chắt chiu từng tháng, từng ngày, từng phút, từng giây, dành tình yêu thương cho con từ khi sinh linh bé bỏng còn nằm trong bụng. Ánh mắt mẹ nhòa lệ trong niềm vui thuần dịu nhất của trần gian khi nghe con cất tiếng khóc đầu tiên chào đời. Và cứ thế, con lớn lên trong vòng tay ấm áp của cha, trong bầu sữa ngọt mát trong lành theo tháng năm của mẹ.

Được mẹ cha chở che và nâng đỡ, con bắt đầu cảm nhận được tình yêu cuộc sống, tấm lòng từ ái và con tim biết yêu thương để đồng điệu yêu thương với cuộc đời. Người tiếp sức cho con lý trí và niềm tin, để có thể vững bước vào đời, dù phải đối diện với trăm ngàn gian nan sóng gió.

Trong suốt cuộc đời, cha mẹ có thể làm tất cả vì con, có thể đi sớm về trưa, dãi nắng dầm mưa, không có khổ đau nào chưa từng trải, không có gian khó nào chẳng nếm qua, miễn là nhìn thấy con lớn lên và hạnh phúc. Rồi đến khi trưởng thành, chúng ta rời xa vòng tay của mẹ, để bắt đầu với cuộc sống mới, có thể chạy theo vòng xoáy của lợi danh.

Vậy mà chúng ta đâu có biết, dưới mái hiên xưa mẹ vẫn ngày đêm thao thức, mỏi mòn đợi chờ, ánh mắt đượm buồn dõi trông con từ phương trời vô định. Cho dù bao mùa trăng đã tròn đã  khuyết, dù bao con nước lớn nước ròng, rồi có lúc trong một thoáng suy tư, trong một lần trượt chân vấp ngã, con lại bồi hồi chợt nhớ về mẹ. Ngày trở về, những tưởng có thể đền đáp công ơn của mẹ cha, sum vầy đoàn tụ bên gia đình sau bao năm xa cách, nhưng chúng ta đâu có biết chân cha đã chậm, mắt mẹ đã mờ, hay người đã yên nghỉ trong cát bụi cuộc đời.

Kính lạy mẹ, tình thương của người dành cho con muôn đời vẫn thế, vẫn ngút ngàn vút cao như núi Thái, vẫn dào dạt mênh mông như biển Thái Bình.

Hôm nay về đây, xin cho con được quỳ bên chân mẹ, đôi chân đã một đời lặn lội vì con xuôi ngược, đã lê la trên vạn dặm quan san. Xin cho con được bới mái đầu mẹ, những sợi tóc đã ngả màu trên tháng năm thương nhớ. Và xin cho con được một lần hôn lên đôi tay mẹ - đôi tay đã chai sần theo nắng gió, nhưng vẫn dắt dìu con đi về phía tương lai.

Kính lạy mẹ, con đã quá thờ ơ trước ơn nghĩa sinh thành, chưa một lần con nghĩ để báo ân, giờ đây con muốn đáp đền nhưng con biết không bao giờ đáp đặng, dù phải biết suốt đời này con báo ơn mẹ, song việc làm kia đong được đến đâu.

Sưu tầm