28/10/2017 03:24:00 PM
| Đăng bởi:
55 lượt xem.
“Hồ” không chỉ kế thừa những đặc trưng quen thuộc của ngòi bút Yoshimoto, mà còn trở thành thiên truyện huyền hoặc nhất mà cô từng viết.
Ảnh: Thái Nguyễn
Trong những ngày hè oi ả, tôi đã tình cờ gặp được cuốn sách đặc biệt, chỉ mang một chữ “Hồ” của tác giả Banana Yoshimoto. Ấn tượng đầu tiên là bìa sách được thiết kế hết sức lạ mắt. Một mặt hồ gợn sóng mát lành, được điểm bởi một gam màu xanh tối, ẩn bên dưới là chữ Hồ - khiến người đọc phải ngắm nhìn một lúc mới có thể nhận ra. Những trang sách ấy tôi đã đọc và thưởng thức trong một buổi tối. Quả là một khoảng lặng ngắn quý báu, tách tôi ra khỏi những huyên náo của cuộc sống, để đến với một thế giới có phần kỳ bí của tình yêu.
Nhân vật chính của câu chuyện là: Chihiro và Nakajima. Chihiro thích vẽ tranh tường, luôn ấp ủ ý tưởng trốn chạy khỏi nơi mình lớn lên. Bởi, dù mang tiếng là con nhà danh giá, nhưng người khác chỉ xem cô là đứa con ngoài giá thú của một mama quán bar.
Còn Nakajima là sinh viên Bộ môn Nghiên cứu Y học, được miêu tả có ngoại hình kỳ lạ và quá khứ không được bình thường. Họ đồng cảm với nhau, và dần nhận ra có thể bổ sung cho nhau những điều còn khiếm khuyết.
Cái cách hai người quen nhau có lẽ là hơi hiếm trong thời đại ngày nay. Hai kẻ lạ mặt ở hai tòa chung cư đối diện nhau, một ngày nọ cùng bước tới cửa sổ và nhìn ra bên ngoài, vô tình bắt gặp ánh mắt của nhau. Tưởng chừng như số phận đã sắp đặt cho hai người được sống ở hai căn phòng định mệnh như vậy. Ngày qua ngày, họ bắt đầu có thói quen ra cửa sổ và nhìn sang cửa sổ của người kia mà không biết rằng, việc “luôn quan tâm tới động tĩnh của nhau một cách tự nhiên như thế… chính là khởi đầu của tình yêu”.
Thế nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Đằng sau Nakajima là cả một câu chuyện bí ẩn về quá khứ. Càng gần gũi, Chihiro càng nhận ra có sự méo mó gì đó trong con người của Nakajima. Cả hai lại lùi ra và duy trì giữa nhau một thứ lãng mạn lưng chừng. Niềm trắc ẩn thôi thúc người con gái đi tìm chìa khóa giải phóng bạn trai khỏi tù ngục tâm hồn. Hành trình ấy dẫn cô đến với cuộc sống thoát tục của những nhân dạng lạ lùng, đến một cái hồ bảng lảng hồi ức về những tuổi thơ nảy nở trong thảm họa.
Với bầu không khí nằng nặng bóng tối tinh thần, nhưng lại trong vắt không thể nào quên, “Hồ” không chỉ kế thừa những đặc trưng quen thuộc của ngòi bút Yoshimoto, mà còn trở thành thiên truyện huyền hoặc nhất mà cô từng viết. “Hồ” hội tụ đủ những yếu tố để làm nên một câu chuyện hấp dẫn: có tình yêu, chia cắt, nỗi đau mất người thân, và một chuyến hành trình tìm lại bản thân đầy hấp dẫn, khiến cho độc giả không thể rời tay khỏi trang sách.
Điều làm nên sự đặc biệt của tác phẩm này chính là lối kể chuyện hấp dẫn, đầy mê hoặc của Banana Yoshimoto. Tác phẩm còn là sự gửi gắm những suy nghĩ của tác giả về cuộc sống, tình yêu và còn là quan niệm của cô về công việc, thể hiện qua chính suy nghĩ của Chihiro về việc vẽ tranh tường: “Tóm lại, tôi theo chủ nghĩa cứ tới nơi rồi hẵng tính, mọi thứ đều đã sẵn sàng ở hiện trường, và hoàn toàn không tin vào những gì đã nghĩ sẵn trong đầu…”